Cuộc sống hối hả như muốn kéo chúng ta về phía trước, mấy ai trong chúng ta có được chút mông lung để hồi tưởng lại những gì đã qua.
Một cơn gió nhẹ lắt lay nơi đầu nhánh lá, một ánh mắt mơ màng, ai thơ thẩn dệt vần thơ, những ký ức thoảng qua tưởng như là đã mất, bỗng chợt hiện về như thể vẫn chưa qua.
Ta vẫn là ta dẫu ta giờ xa thủa ấy , cảnh vẫn đang chờ bao nhung nhớ lại đầy vơi, hãy đến bên tôi nói đôi lời nhắn nhủ , nhân thế vô tình nhưng kỉ niệm vẫn là đây.
|
Tới dinh Độc Lập nhớ ngày thống nhất đất nước, phải nhanh lên rồi né qua một bên nhé vì bằng giờ này phút này và cả cái tích tắc này nữa của 40 năm trước xe tăng của lính cụ Hồ húc đổ cổng rồi phi thẳng tới chỗ mọi người đang chụp ảnh đó, pằng, pằng, pằng. giải phóng miền nam... bộ đội ta... ... |
|
Vũ đoàn nhí của Trung Tâm Nhân Đạo quê Hương tới chúc mừng nhân ngày khai trương trung Tâm " NHỮNG NGƯỜI BẠN " 4, có cô bé kia hỏi bạn sao múa hoài mà chẳng cho ăn???. |
|
Nông thôn đổi mới, Thái Bình quê ta ơi ? chu choa... cười như trúng mùa lúa vậy. |
|
Củ Chi di tích lịch sử đây mà, 40 mươi năm trước mà đứng như này chắc là gia đình của tổng thống quá hi hi hi.... |
|
Nhóm học sinh bên Thủ Đức tới nhà thầy thăm thầy nhân dịp cuối tuần. Ai dồ cụng ly hình thức này thì bao giờ mới say nhỉ ?. |
|
Nghe nói Cà Mau xa lắm, nhưng cuối cùng cũng tới rồi nè!!! |
|
Tới bến Ninh Kiều thưởng thức nhà hàng trên sông, nhưng cô giáo này lại luôn tự sướng trong mọi hoàn cảnh. |
Giáo viên của " HOA NGỮ NHỮNG NGƯỜI BẠN " tới tham gia một lớp học tình thương của trẻ em hiếu học ở Củ Chi. Sao lại có hai học sinh to con thế nhỉ, điệu này chắc phải rớt lớp tới mấy chục lần đó he!.
|
Đà Lạt thành phố sương mù chỉ là số 2, SaPa mới là số 1. |
|
Thầy Hưng mới qua Trung Quốc để dự thi giáo viên đẹp nhất hành tinh về tới Việt Nam nè, sao không có cô nào tới tặng hoa nhỉ ???... |
|
Thầy giáo và bạn học tới chúc mừng ngày thành lập " HOA NGỮ NHỮNG NGƯỜI BẠN " 4, em cảm động quá, lần sau đừng vậy thầy và hai bạn làm em ngại quá, ai lại đi nhận nhiều quà thế này lần sau mọi người cứ bỏ tiền vào bao lìxì càng nhiều càng tốt em tự đi mua quà cho tiện, hì hì ngại nhưng em cứ nhận vậy, hô hô...ai cho nữa thi lên luôn đi đừng ngại người nhận sẽ không ngại đâu pặc pậ..o o.Chết chết nói nhiều quá mất mặt quá.... |
|
Đời sống trong ký túc xá của các giáo viên vùng sâu vùng xa còn khổ lắm ai ơi !!!... ...thùng nước cô kia đang xách là sinh hoạt trong ba ngày đó, vậy mà thầy kia lại phải đóng thùng khi lên lớp, mèng đéc ơi trong phạm vi 5 mét 1 li 2 ai mà chịu cho nổi. Đùng é té xỉu mất thôi !!! |
|
Hai cô này nhìn không giống cô giáo, mà giống hai cô dân tộc cưỡi voi ở Bản Đôn |
|
Tham quan rừng Sác hay là tham quan bầy khỉ nhỉ? Bà nội ơi ôm chặt cái ví kẻo bị khỉ giựt mất đó ? tặc tặc ở đây nhiều lắm đó hen, cách đây không đầy ít phút có ông thành phố mới xuống đụng phải chú khỉ trong đầm mới lên.Vì nhìn chú khỉ đó giống ánh mắt của bà đang nhìn đó, đó ,đó , tặc tặc 1 giây mốt sau đó chiếc quần tà lửng của ông ta đã được treo một ngọn cây rất cao, còn ông thành phố đó ôi chu choa ơi mất mặt quá đi thôi nhảy thẳng xuống đầm mà quên hát bài ca tạm biệt u hu uhu...ục ục..bye bye. No see you again, chấm phảy ý lộn hết câu, chấm chứ không phải phẩy, lại phẩy . Thôi kệ khúc sau cười nữa... |
|
Mấy thầy cô này ít vận động quá ! cứ leo 5 bước lại nghỉ 1 lần mỗi ngày đều nói với học sinh phải đi về phía trước, vậy mà bây giờ họ lại 1 bước cũng không đi (Thích Ca Phật Đài Vũng Tàu ).
Có bà nội 70 tuổi đã leo tới đỉnh núi rồi bà đang cố vũ với mấy thầy cô trẻ tuổi, cố lên nào có cần bà xuống cõng các cháu lên không, oe oe mắc cỡ nè xấu hổ quá đi thôi??? nhìn lên cũng không phải là tới được nhấc cái mông lên đi nào??? |
|
Côn Đảo nhà tù đáng sợ nhất ở Việt Nam. Cô hướng dẫn viên 25 tuổi đang giảng những bài giảng lịch sử của hơn 40 năm trước mà cô ta chưa từng thấy, còn khách du lịch thì cứ chăm chú nghe nhìn như thể mắt thấy, tai nghe. xi xi xi... |
|
Tới Vịnh Hạ Long rồi đó nhé!đây là lần duy nhất cô ấy không tự sướng nữa, chắc là 2 cái điện thoại ở hai bên túi đều hết pin rồi, tiếc quá đi thôi... ??? nhìn cái mặt choằm goằm thì biết rồi mà đừng hỏi tùm lum tòe loe nữa nữa, cũng đừng coi nữa, ý chết tại tôi nói thì bạn mới cười hả, chứ không phải bạn cười tôi mới nói sao cù lác cù lắc đồrêmiphason..... |
|
Tới sở thú thăm bạn hiền đấy mà! |
|
Đại Nam khi mới mở cửa, ai còn nhớ hay là đã quên? hãy bước đi như chúng tôi để mai này ai quên nhớ. À mà nhớ làm gì khi ta cũng sẽ phải quên? tu tu tùm lum tá lả cũng chẳng biết bả nói gì?...để mà dịch hết cái câu sau.... |
|
Ở Việt Nam cũng có tuyết, cũng có thể trượt băng nữa nè!cục tác cục tác gà kêu gâu gâu ? ? ?
"不到长城非好汉 " - Bất đáo Trường Thành phi hảo hán- chưa tới Trường thành thì chưa phải là hảo hán.
ai yo: Mẹ tôi 70 tuổi hôm qua cũng leo lên tới Trường Thành, có phải là bà ấy cũng trở thành hảo hán rồi không nhỉ?.
Tuyết phủ Bắc Kinh( - 14 độ c)
Đã không dưới một lần ai đó mong nhìn thấy tuyết
Nay chợt mênh mông ôi kỉ niệm đã đầy vơi
Thời gian ơi phải chăng xoá nhoà trang thơ đó
Hay rớt đọng ưu tư màu tuyết trắng người ơi?
Chào mọi người ! phía sau tôi chính là Vạn Lí Trường Thành nổi tiếng thế giới đó, có điều chút nữa thôi nó cũng phải nằm dưới gót chân tôi thôi, chờ chút nhé?
Hê hê tới rồi nè, mọi người thấy chưa: " Trường Thành đâu phải là vạn dặm - Than trời đâu phải là than ".
Các bạn thanh niên Việt Nam ơi hãy đứng lên nào, ai cũng có thể tới được nơi mình muốn, thậm chí còn có thể làm được cả điều mà mình cho là không thể. 20 năm trước tôi đã có rất nhiều ước mơ và bây giờ chính là lúc tôi muốn hét lên cho cả thế giới này nghe thấy rằng : chẳng có ước mơ nào mà không thể, mà chỉ có bản thân ta muốn có thể hay không mà thôi.
xin chào ! chắc hẳn nhiều người từng nghe qua " Tử Cấm Thành" trong những bộ phim kinh điển của Trung Quốc chứ? tôi đã đi vào trong rồi nè không thấy Vua và quan thượng triều, cũng chẳng bị quân cẩm y vệ dượt đuổi, chắc là chúng sợ võ công cái thế của tôi rồi.
Đây là Thượng Hải, một thành phố hiện đại nhất của Trung Quốc
Cho dù lấy một thành phố Hiện đại nhất thế giới hiện nay ra so sánh cũng chưa chắc đã hơn Thượng Hải. Toà nhà mấy chục tầng là chuyện rât bình thường. Ở đây còn có toà nhà một trăm mấy chục tầng nữa đó.
Thượng Hải có rất nhiều cây cầu hiện đại( 5-6 tầng) cho dù người Mỹ đi ngang qua cũng lắc đầu chào thua.
Bây giờ tôi cũng đã hiểu vì sao Trung Quốc có ngày hôm nay, họ chỉ đi trên một con đường mà không hề liếc nhìn hai bên trong suốt 40 năm qua.
Theo tôi nghĩ rất nhiều người dân Việt Nam đều biết rằng chúng ta là một dân tộc thông minh, nhanh nhẹn, theo suy đoán của tôi người Việt Nam có thể thông Minh hơn người Trung Quốc từ 5- 10 lần( tôi là một giáo viên đã dạy qua rất nhiều học sinh cả học sinh Việt Nam vàTrung Quốc) .
Tôi cho rằng người Việt Nam chỉ cần 10-15 năm kiên trì trên một con đường chắc chắn sẽ có thành quả như 40 năm của Trung Quốc, thậm chí có thể còn tốt hơn.
Việt Nam ơi, dân Việt Nam ơi, các bạn trẻ ơi? chúng ta cùng đứng lên nào, hãy học tập và làm việc đi thôi, kiên trì đi về phía trước, đừng chơi bời sa đoạ nữa nhé. Nếu không vì bản thân thì cũng vì tương lai của chúng ta, của đất nước của dân tộc Việt Nam chúng ta. Mặc dù chỉ là một người dân bình thường nhưng tôi cũng xin hứa chỉ cần có thể giúp được cho đất nước tôi cũng không tiếc gì đâu.
|
|
Cảnh đêm của Malayxia (đất nước giàu thứ 3 của Đông Nam Á) |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét