Nếu bạn là một người yêu thơ, thích viết thơ chắc chắn bạn cũng muốn tìm được người đồng cảm, vậy hãy xem như chúng ta như là những người bạn, hãy nói với tôi, hoặc hãy nghe tôi nói. Chúng ta hãy để thơ văn tạo thêm một sắc màu trong cuộc sống, hãy để cuộc sống này như một ý thơ.
Hãy làm bạn với mình nếu bạn là người lãng mạn, mình sẽ trả lời bạn trong vòng 48 tiếng nguyễn Hưng :038.395.9406 |
Cho đi mà được cả
Giữ lại mới là không
Tình ta như mùa đông
Cứ trông chờ nắng hạ
Dù tim ai là đá
Đá mòn bởi tháng năm
Một lời dẫu xa xăm
Không cho nào có được.
TRẢ HAY VAY?
TRUNG THU TUYÊN QUANG
Hãy về quê anh trong mùa lễ hội
Bên ánh trăng rằm vui hát tết Trung Thu
Có dòng sông Lô yên ả với đôi bờ
Có lời Mẹ hát khúc " ầu ơ " từ dạo ấy
Hãy về Tuyên Quang để thấy bao điều sẽ thấy
Hạnh phúc muôn nhà xum họp khúc hoan ca
Mảnh đất Xuân Hòa như vẫy gọi thiết tha
Quảng trường tên Bác rực cháy lên đầy kỉ niệm
Hãy ở bên anh gửi chút tình lưu luyến
Mộc mạc lắm mà anh chính gốc thành Tuyên
Dẫu một mai này Nam-Bắc mảnh trời riêng
Hãy về đi nhé dẫu biết rằng chẳng thể.
TRUNG THU TUYÊN QUANG
CHỮ THÀNH1
Thành mang khát vọng tuổi thơ
Thành gieo nhung nhớ ai chờ đợi ai
Thành là ước nguyện đời trai
Thành nhân Thành sự Thành tài thế thôi
Bởi Thành một kiếp nổi trôi
Ưu tư nặng gánh chỉ tôi với đời
Hôm qua thấy được Thành rồi
Mới hay nhân thế khắp nơi có Thành
CHỮ THÀNH 2
thơ 8/3
Và cứ thế em cứ chờ cứ đợi
Mong rằng ai nhắn nhủ với thời gian
Triệu bông hồng không hơn lời thương nhớ
Vạn lời thương hay góp nhặt khúc tình thơ
8/3 vẫn luôn là muôn thủa
Anh vô tình đâu dễ để mà quên
Đừng giận nhé dẫu không quà không câu chúc
Anh vẫn là hạnh phúc của lòng em
Trải luôn lòng cho kỉ niệm dày thêm
Rằng cuộc sống vẫn luôn đầy bão tố
Rằng phía trước vẫn đong đầy trắc trở
Anh vẫn là hạnh phúc của lòng em
KỶ NIỆM VALENTINE
Một mùa Valentine mới
Gợi nhớ một tình yêu
Một bông hồng nho nhỏ
Thay tâm sự bao điều
Tình ta luôn mãi ngọt
như Chocolate tình yêu
Như kẹo tim một nhịp
Bảy sắc màu lung linh
Một bài thơ chẳng thể
Thay thế một tình yêu
Nhưng tình ta mãi vậy
Ngàn năm mãi đong đầy.
MÀU TUYẾT TRẮNG
Đã không dưới một lần ai đó mong nhìn thấy tuyết
Nay chợt mênh mông ôi kỉ niệm đã đầy vơi
Thời gian ơi phải chăng xoá nhoà trang thơ đó
Hay rớt đọng ưu tư màu tuyết trắng người ơi?
Trường Thành đâu phải là vạn dặm - than trời đâu phải là than. Chúng tôi vừa chinh phục Trường Thành nè?
DUYÊN PHẬN |
Anh vẫn nhớ, nhớ hoài nhớ mãi
Mong thời gian chợt lại quay về
Anh ước chi chỉ tựa cơn mê
và mọi thứ không hề như vậy
Anh chưa từng khoanh tay để thấy
nhưng hôm nay lại phải thế này
Trách con tạo sui chi nghịch cảnh
Ta chọn rồi có đổi được đâu
Dẫu có thể anh em là một nửa
Nhưng ..... thơ có tội bao giờ
Xa thế rồi ngỡ tưởng như mơ
mà thật đó đành thôi lỡ hẹn
Mang thương đau thế nhân nghịch cảnh
Nếu thực sự nhân thế trả vay
Vay lại trả, ước chi là chẳng vậy.
ĐỪNG MƠ NỮA NHÉ?
Nếu ước mơ sẽ làm nên hiện thực
Thế gian này ai chẳng giống như ai
Dòng thời gian chẳng chảy tới ngày mai
Và nhân thế chẳng ai thành khôn lớn
Nếu hôm nay chẳng buông điều phiền muộn
Ta mãi là ta của cái ngày qua
Giọt lệ sầu trĩu nặng mãi không sa
Thành đơn bóng nỡ sui chi rồi nghịch cảnh
Giận mà thương vẫn như thường tĩnh lặng
Thương giận rồi cũng chẳng thể dễ mà quên
Trang thơ buồn thêm kỷ niệm với màn đêm
Thì vậy nhé ước mơ chi giờ lỡ hẹn
PHỤ NỮ 18/10
Mặc dù người chẳng mộng mơ
Nhưng anh vẫn viết bài thơ tặng mình
Dẫu rằng vợ cũng chẳng xinh
vậy mà vẫn chỉ mang hình bóng em
Lời thơ góp nhặt trong đêm
Để lâu thấy tội điền tên em vào
Cùng anh dệt những ước ao
Một ngày phụ nữ ai nào có quên
TRÁCH CHI
Kỷ niệm giữ trong lòng
Thì bảo người mơ mộng
Nhưng trả về tay trắng
Lại trách đời hư không
CHỮ TÂM
Gót nhẹ phiêu bồng không vấn vương
Hiên ngang vững bước vạn nẻo đường
Phong sương thế đó người thanh thản
Một kiếp tang bồng thú văn chương
Gió gửi đêm dài mang nhớ thương
Trăng khuy cảnh lặng vẫn như thường
Ai ơi hãy nhớ đời như mộng
tâm phúc trùng lai tự tứ phương.
ƠN NGHĨA
Có nuôi con mới hiểu lòng Cha Mẹ
Ai hôm nay quên được nghĩa Thầy Cô
TRÁCH THẦM
Trách thầm bỗng chốc xa xăm
Cho ta hiu quạnh tháng năm giữa đời
Trách chi vật đổi sao rời
Tương tư đã trả đất trời riêng ta
Phải chi ta vẫn là ta
Tương tư nhẹ ghánh vẫn là phong sương
Thẫn thờ góp nhặt tơ vương
Trang thơ ấp ủ con đường lãng du.
GIẬN MÀ THƯƠNG
Dẫu lại đi rồi cũng không dễ để mà quên
khoảng khắc vô tư ai giữ được nỗi niềm
nay cay khóe mắt riêng mình ta thấu đặng.
Lời hay ý đẹp gần xa
Mượn bài thơ nhỏ khắc ghi
Chữ tình anh tặng người thân
Thời gian ơi dễ chi mà trở lại
Mộng sao giờ mây gió lững lờ thôi
gom suy tư góp nhặt giữa dòng trôi
Ai mong nhớ ai quên rồi bao kỷ niệm
Bài thơ kia vẫn đong đầy ước nguyện
Sao người đi biền biệt mãi không về
Con đò chiều trĩu nặng ánh trăng quê
Thành rớt lại câu thề ôi lỡ hẹn.
TỰ TÌNH
Có ai hiểu nỗi lòng lãng tử
chân phiêu du lòng vẫn gửi chốn nao
Mang tâm sự gió gom thành kỉ niệm
Mộng ban đầu xin gấp lại thành thơ
Ta vẫn bước dẫu lòng đâu tĩnh lặng
Chữ ưu tư xin trả lại cho đời
Mãi như là sương gió thế mà thôi
Nay góp nhặt chút tình thơ ai có hiểu
Hạnh phúc 1 |
Dù dòng đời luôn đong đầy trắc trở
Nhưng có nào ngăn được bước chân em
Nè Covid, rồi chiến tranh, giờ mất điện
Em vẫn là chẳng bỏ tiết nào đâu
Dòng sông Lô dẫu sâu rồi cũng cạn
Ai tha phương nhớ bạn có quay về
Chữ thành Tuyên trĩu nặng bước chân quê
Hãy thông cảm, hãy sẻ chia từng ánh điện.
NHỚ VỂ MỘT CƠN MƯA
Nhẹ bước tới hiên nhà em
Như ấp ủ một áng chiều
Còn mong mượn cả vầng trăng
Sáng lên bao điều muốn nói
Nhẹ tựa đôi dòng ký ức
Là nỗi niềm chỉ riêng ta
Sao bỗng chợt thấy thoảng qua
Khi biết từ nay xa lạ
Đã biết bao đêm thức trắng
Để dệt tình ta những ước mơ
Một nửa bài thơ em xoá hết
Còn nửa mình anh ôm nỗi đau
Ngày hôm ấy ta quen trong mưa
Nhưng đâu biết hạt mưa nhạt nhoà
Để khi chia tay trong mưa
Mới ước trời kia không có cơn mưa
Ngày em theo chữ hiếu bên mẹ cha
Anh xót xa gục ngã trước hiên nhà
Có phải chăng trắng tay là có tội
Để lời thơ buồn góp nhặt riêng tôi
Có phải mưa ngâu luôn rơi miên man
Cứ mỗi lần rơi xoá luôn bao kỷ niệm
Nào có biết tôi vẫn còn trông
Cứ đợi cứ chờ mong những cơn mưa
Dù thời gian sao trôi qua nhanh
Tôi vẫn còn đây nào ai biết không
Dù đã thành công nhưng cũng mất em rồi
TRUNG THU TUYÊN QUANG
Hạ qua để lại sắc
vàng
Ta về lá gởi mơ
màng tích xưa
Hỏi rằng “trăng đã
tròn chưa?”
Nàng Tuyên hứa đợi
người đi có về
Sông Lô ước hẹn
câu thề
Giọng hò muôn thủa
miền quê nhớ thường
Hỡi người thi sĩ
tha phương
Thu này có gởi vấn
vương mấy lời
Xuân Hòa đất Mẹ
tôi ơi
Đêm rằm lễ hội
muôn nơi ngóng chờ
Chút tình góp nhặt
nên thơ
Vể thôi bạn nhé thẫn
thờ Gái Tuyên
8/3 lại về nhé ai ơi
Ngày phụ nữ Mẹ và người tôi thương nhớ
Ai có mong có đợi chờ như muôn thủa
Chúc muôn nơi gửi tặng nửa thế gian này
Vẫn như hoa hoặc món quà em yêu thích
Hãy luôn là tri kỷ nhé mình ơi
Dẫu cuộc đời như con nước giữa dòng trôi
Ta vẫn trọn tấm chân tình không thay đổi
*Tặng Mẹ, vợ và mọi người phụ nữ trên thế gian bài thơ 8/3 mới ra lò còn nóng hổi
ĐỒNG CẢM THƠ NGÔNG
Ngàn dặm phương xa chợt tìm về
Lạc bước vườn xưa vãn cảnh quê
Gió thoảng nhưng say lòng khách lạ
Gởi chút tình riêng thoả đam mê
Người đi giữ lại hồn tôi mất
Chỉ bán vầng trăng gởi mộng mơ
Sương khói vấn vương tình lãng tử
Một khúc thơ buồn bao kẻ chê
HÃY SỐNG THÊM MỘT LẦN THẬT ĐẸP NHÉ?
Cuộc sống thật vô thường, chợt một lúc nào
đó ta nhận ra chính lúc này đây ta cần chậm lại, cảm nhận ra mọi thứ đều nhỏ lại,
chỉ còn lại tôi ơi giữa hư vô, và bất chợt thấy chữ tôi sao khờ dại, giữa bộn bề
của năm tháng, tất bật với dòng đời, giờ tôi mới hiểu được chính tôi, nếu hôm
nay tôi được sống thêm một lần nữa tôi sẽ sống thật với tôi, tôi sẽ nói với thế
gian kia với muôn vàn cái tôi ơi! đừng
quên đi bản ngã, hãy sống đẹp hơn cho chữ tôi thêm một lần đáng sống.
Trả cho tôi một thời thơ dại
Dẫu thật khờ nhưng lại giống tôi hơn
Trả cho tôi ước mơ một thủa
Bước phong trần ghánh nặng chí người trai
Giờ tôi có mọi điều tôi muốn có
Nhưng mất rồi tôi góp nhặt cái hồn thơ
Có phải chăng thêm một lần để sống
Đẹp
giữa đời cho tôi thật với tôi hơn
Tg: Hoa Ngữ Những Người Bạn
Đã biết bao đêm thức
cùng đêm
Nét chữ theo ta cũng
dày lên
Leo lét đèn kia khi
ngẫu hứng
Hồi mộng bâng khuâng
cũng vui mừng
Dẫu chỉ một lần lỡ
mộng mơ
Mà mang luôn kiếp
kẻ ngu ngơ
Phải chi trăng rớt
treo nhành lá
Ta hái trăng về dệt
ý thơ.
Dẫu biết yêu thơ là khờ dại
Xin thêm lần khờ dại
yêu thơ
Có phải trăng kia
là chẳng phải
Thơ lại buồn lỡ hẹn
vầng trăng
Những vần thơ của Thầy như gió mát thổi bay những mệt mỏi, đem lại năng lượng tích cực cho những ai được đọc qua. Cám ơn Thầy ạ.
Trả lờiXóa