Ta phải cảm ơn những cơn mưa trên bước đường của chúng ta。
Đang lê bước trên con đường thì cơn mưa chợt kéo đến, nhanh như thể đã được ước hẹn đúng thời điểm khi này.
Co mình lại tránh những hạt mưa hắt tới dưới hiên nhà bên đường, ta cảm như ta vừa mất đi một niềm hy vọng. Ah... đành vậy thôi! “ trận mưa nào rồi cũng cuốn trôi đi tất cả”
Co mình lại tránh những hạt mưa hắt tới dưới hiên nhà bên đường, ta cảm như ta vừa mất đi một niềm hy vọng. Ah... đành vậy thôi! “ trận mưa nào rồi cũng cuốn trôi đi tất cả”
Âu cũng là lẽ thường trong cuộc sống
mà thôi, chẳng phải là chúng ta đều đang nỗ lực đó sao! nhưng đâu phải mỗi cái
ta trong chúng ta đều có thể có được điều
ta muốn. Khi mà ta không thể có được điều ta muốn, có phải chăng đó là duyên phận
của chính ta. Nếu không có cơn mưa này không phải là ta đã có thể hoàn thành được
cái mục tiêu mà ta đã đặt ra, và cũng có thể nở một cười rồi hãnh diện với
chính ta sao!.
Và khi đã dừng lại trước một điều
không thể thì dường như nó lại là một sự hiển nhiên của biết bao người. Ta đã từng
nói với chính ta phải làm những việc mà người ta xem như là không thể, phải đi
trên đường mà dường như chỉ có mình ta. Vậy phải chăng cơn mưa này cũng như một lời nhắn nhủ, một kiểm chứng cho chính ta.
Nếu có thể làm được một cái gì đó
trong một hoàn cảnh bình thường, thì ta sẽ chẳng thể có cơ hội đó, vậy thì khi
mọi người đều nói: “ thôi đi, còn có thể làm gì”! Phải chăng chính là lúc ta
nên tiếp tục? lúc này dẫu khó khăn thực
là khó khăn nhưng đó chính là cơ hội cho ta.
Cơn mưa đã làm ta ướt nhẹp, cái lạnh
đã làm ta phải gồng mình lên với khắp người đầy gai ốc, có điều dường như bước
chân ta lại không hề chậm lại, ý chí ta lại không ngừng lan toả thành một luồng
hơi nóng, và cứ thế ta lại tiếp tục đi về phía trước với một niềm tin. Rốt cuộc ta cũng hoàn thành phần việc mà tưởng như là không thể.
Hạt mưa nhẹ dần, nhẹ dần, sau đó từ từ tạnh
hẳn, mọi người mới bắt đầu bước ra từ chỗ núp mưa của mình. Ta chợt nhận ra ta
đã trở lên vĩ đại, ta đã có được điều ta muốn, trong khi quanh ta mọi người lại
mới chỉ bắt đầu. Và cũng sau nhiều lần như vậy ta cũng kiên trì hơn, tự tin hơn
trong những lúc tưởng như là không thể.
Thú thực cơn mưa đó không phải là
một cơn mưa sau cùng, hay một cơn mưa lớn nhất trong những cơn mưa, nhưng ta đã
đều có thể đi qua cơn mưa để nhìn thấy một bầu trời tươi sáng, mặc dù cũng có
lúc bước chân ta dường như chậm lại, nhưng rồi chậm lại một chút để rồi sau đó lại
nhanh hơn, bởi ta đã tin rằng: “dù cơn mưa có lớn đến đâu cũng chẳng thể nào mà không tạnh, và cách tốt nhất để không sợ lạnh chính là hãy đi qua một cơn mưa ”.
tienghoabinhduong.vn