BÌNH DƯƠNG ƠI! HÃY GIỮ VỮNG NIỀM TIN: CHIẾN THẮNG MỌI KẺ THÙ
"Ổn không bạn? cố lên nhé!". câu nói này đã như một cái tiền đề trong trong các tin nhắn của tôi trong hơn 3 tháng nay. Hầu như mỗi ngày đều nhận được không dưới một lần: "bạn ơi, thầy ơi! dính rồi." Tôi mãi không quên một tin nhắn của học sinh khi vừa vào viện đã nhói đau tim: " Bác sỹ ơi xin hãy cứu em? bố em, chồng em vừa mất, em còn hai con còn nhỏ lắm bác sỹ ơi?"
Giờ sao đây! lịch sử nhân loại sẽ mang hoài câu chuyện hôm nay. Giàu Nghèo-Quan Dân giờ này có phân biệt gì đâu! Tôi thực không muốn xem hay đọc tin với những dữ liệu cứ tăng như bậc thang cấp nhân. Nhưng khi tư duy tiêu cực đã lên đến đỉnh điểm, thì lại rơi vào tích cực. Biết rẳng mất mát, đau thương khá nhiều, nhưng từ khi dịch bệnh sảy ra thì các tiêu cực khác dường như cũng biến mất: chiến tranh, tai nạn, án mạng...,nếu không có dịch bệnh thì những mặt không tốt kia há chẳng phải còn nhiều hơn sao, thay vì hồi hộp lo âu tại sao ta không an nhiên đón nhận.
Cuộc sống vốn luôn đầy thử thách, chỉ là thêm một lần nữa theo cách đón nhận khác mà thôi. Đừng trách gì hết, chính phủ cũng đang căng mình ứng phó, rất nhiều các quan chức họ cũng là người bình thường nhưng họ phải lo cho gia đình và lo thêm cho cả những nỗi lo của người khác. Dù thành công hay tốt hay chưa thì họ cũng đã hi sinh rất nhiều, nếu đặt sang một hoàn cảnh nếu bạn cũng là một quan chức, liệu bạn có thể làm tốt hơn không? ngay cả một cái tư duy tích cực bạn còn chưa làm được vây thì trách ai nữa.
Dù không ai biết rằng khi nào trời mới hết mưa, nhưng hãy tin rằng không có cơn mưa nào là mãi mãi. Giữ vững một niềm tin" tin vào chính phủ, tin vào y học, tin vào cả chính bản thân" hãy tập làm một số việc mà bình thường chúng ta không muốn hoặc không thể làm, chậm lại để nhìn thấy xung quang chúng ta vẫn còn bao nhiêu điều tốt đẹp: tình yêu được tỏa sáng khắp nơi mà tưởng như đã không còn tồn tại, những bác sỹ áo trắng gục ngã vì bệnh nhân, những tấm lòng, những tình thương của mọi người khi khó khăn.
Mình vừa cầm cây chổi quét lại cái nhà, cầm cây kim may vội đường chỉ đã đứt trên áo, mỉm cười ăn môt món ăn, làm một số công việc mà đã hơn 10 năm tưởng chừng đã lãng quên, 10 năm trước mình không phải là công nhân sao? lẽ nào bây giờ vợ và con không ở bên cạnh thì không thể tồn tại sao, mình của 10 năm trước và mình của bây giờ cũng chỉ là một mà thôi.
Có thể vợ đã rất buồn, hai con còn chưa biết nói đã sớm quên mất ba nó vì đã mấy tháng không gặp vì phong tỏa, nhưng mình tin khi trong thời điểm khó khăn nhất thì người ta càng thể hiện được những kỹ năng mạnh nhất mà lúc bình thường không có được. Mọi người ơi! hãy giữ vững niềm tin, hãy đững vững để hoàn thành tiếp những ước mơ còn dang dở, Bình Dương ơi! Việt Nam ơi! cố lên nhé?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét