NHẬT KÝ COVID PHẦN 1 (TÂM SỰ NGƯỜI BÌNH DƯƠNG
VIỆT NAM)
A)
Alo! Sài Gòn sao rồi? có ổn không em.
B)
Uh, cũng không ổn cho lắm, ah mà Bình Dương và Sài Gòn
cũng giống nhau he?
A) Đừng nói bừa chứ, Sài Gòn vô địch đoạt Quán
Quân rồi, Bình Dương lâu lâu
cũng muốn ngôi số 1,
nhưng phần lớn vẫn chỉ là Á Quân thôi!
Ngoài Sài Gòn và Bình
Dương ra, các tỉnh thành khác đều không có cửa để thi đấu đâu! Anh chẳng biết
mình có thể trụ được bao lâu đây?
Nghe nói ngày 15/09/2021
này có thể trở về cuộc sống bình thường, cố đi anh 10 ngày nữa thôi?
A)
Em tin
vào điều đó sao? “Câu nói 15 ngày phong tỏa” anh đã thuộc lòng rồi, cũng khoảng
5-6 lần gì đó rồi, từ ngày 02/06/2021 đến giờ đó.
B) Biết sao bây giờ chúng ta còn cách nào
khác sao? Phải tập tin vào một điều không đáng tin vậy!
Ngày
22/09/2021 (15 ngày sau)
C) Anh test
về rồi? đang sợ anh không về nữa chứ! Bây giờ cứ 2-3 ngày lại test một lần, nếu ai đó đi mà
không về thì biết rồi đó, thấy anh đi cũng hơi lâu.
A) Uh, nhưng khu nhà trọ
mình có một người sẽ không về nữa đâu, test xong thì được đưa lên xe luôn rồi,
cũng chẳng được về nhà lấy đồ nữa!
C) Đừng buồn nữa anh! Trong khu VietSin này có con đường nào là
chưa bị đâu chứ, cách đây chưa được 100m hôm trước test xong thì cả khu nhà trọ
vắng đi gần một nửa!
A) Hôm qua nghe ông anh
đối diện nói cũng trong khu này bị cả một con đường, nghe đâu mấy trăm người
cùng vinh dự được tặng danh hiệu F0, được một chuyến du lịch miễn phí!
C) Mình đang sống ở Thuận
An một điểm nóng nhất của Việt Nam mà anh, hôm qua em chỉ bước ra ngoài đổi
bình ga cách nhà 5m cũng bị công an tóm, thu mất CMND nói “cấm không được ra
ngoài”, vài bữa nữa mời lên phường nghe đâu lại phạt 2-3 triệu. Chắc từ mai em
một tay cầm gói mỳ sống, một tay cầm ly nước lạnh ca bài: “cố lên nhé tôi ơi!”
Ai Trả lời cho tôi với?
“ không được ra ngoài, nhà tôi còn gạo, mà không có ga thì nấu bằng niềm tin
sao?”
A) Thôi đi! em vẫn còn
cái niềm tin vào gạo chắc không đến mức
không thể cầm cự đâu, dù gì gạo vẫn có thể nhai, cái bà đổi ga bên kia đường
làm sao bằng em được, bà ta chỉ có ga mà không không có gạo, chắc chắn bà ta
cũng không thể nấu cơm được mà.
C) Uh cũng phải!!!
A) Cách đây mấy ngày anh
đóng vai người ăn trộm đi mua đồ ăn, (Bình Dương cấm ra đường cả ngày lẫn tối,
trừ phi có giấy tờ ra đường) đi khoảng trăm mét mà ước mắt chảy ngang!
C) sao vậy anh?
A) 6/10 các khu nhà trọ
tại đây đều có một hàng chữ “cứu chúng tôi với, chúng tôi cần lương thực”, anh
còn nhìn thấy có một con đường cả mấy trăm mét đều như vậy.
C) Chỉ tội các gia đình
có em bé, người già, làm sao mà chịu được?
A) Thực ra nhà nước cũng
đã cố hết sức, đã tài trợ mọi hình thức, cũng nhiều mạnh thường quân, nhưng với
Sài Gòn và Bình Dương như thế này, rồi thì gần như là cả miền Nam đã gần tê liệt
thì cứu được bao nhiêu người chứ! Tội Việt Nam quá...
C) Sài Gòn mỗi ngày
4-5000 người bị, Bình Dương sát bên mỗi ngày cũng 3-4000, nhưng nghĩ ra thì
Bình Dương nặng hơn, bởi dân số Sài Gòn gấp 5 lần Bình Dương mà.
A) Giữ vững niềm tin, là
sẽ ổn em ạ, dù chẳng biết ổn được bao lâu đây! Mỗi ngày mở cánh cửa sổ lại thấy
dường như xóm này vắng đi rất nhiều người, mới chiều qua hơn 10 chiếc xe cứu
thương chạy vào đây rồi mang đi bao nhiêu giọt nước mắt, bao nhiêu ánh mắt em
thơ chợt nhận ra xung quanh nó chẳng còn ai hết, ngày nào người nơi đây cũng không
dưới một lần nhận tin vui của người nhà hoặc người thân báo “ĐÃ DÍNH”
C) Nhà trọ của anh còn
giảm một nửa, thinh thoảng còn mua đồ hỗ trợ tụi em, chứ nhiều nhà trọ một đồng
cũng không bớt, một ngày cũng không chậm, tội cho những người ở trọ quá anh ơi!
A ) Anh hiểu mà, chẳng
trách được đâu, người nghèo thì lo tiền trọ, tiền ăn. Chủ nhà trọ họ còn lo hơn
nhiều, họ mua nhà mượn tiền ngân hàng, mỗi tháng phải trả tiền ngân hàng mấy chục
hoặc cả trăm triệu.
Anh xuất thân trong gia
đình nghèo, anh hiểu người nghèo đang nghĩ gì, cho nên anh hỗ trợ tụi em chứ
anh còn đói hơn em, mang tiếng chủ trọ vậy thôi, anh là người kinh doanh, biết
ngày mai anh có hơn em không nữa, bốn tháng không được làm việc rồi tiền đâu
trang trải trả tiền mặt bằng, ngân hàng…
Hiện nay mọi nghành nghề đều hỗ trợ, giúp đỡ
lẫn nhau theo một cách nào đó, nhưng riêng ngân hàng là họ không quan tâm, tới
ngày là phải đóng, nếu tháng sau anh không còn tiền nữa thì, không chừng anh phải
tới xin gạo sống của em rồi cùng em nấu cơm bằng niếm tin mà thôi!
C) Vợ em thì bị cách ly
trong công ty, gần một tháng rồi.
A) Nhà anh đã gần bốn
tháng rồi, vợ chồng và hai đứa con còn chưa biết nói, còn chưa gặp nhau, hôm
qua trên Zalo gặp đứa lớn thì dường như quên mất tên của ba hai đứa nhỏ, hai
đưa nhỏ thì một đứa nhìn anh mừng như tưởng chú shipper giao hàng trộm, đứa lớn
lại hỏi: “chú ơi hai anh em hết sữa lâu rồi?)
Hãy thương chúng tôi như một lần nhớ về nhân loại đã có một
thời, một nơi như vậy, và vẫn còn đang như vậy !!!
Bình Dương 22/09/2021,
những tháng ngày phong tỏa buồn tủi, 4 tháng rồi ai ơi!!!.....
NHẬT KÝ COVID PHẦN 2 (TÂM SỰ
CON TÔI)
Cơn mưa lại ập tới, nhìn những làn nước trút
xuống từng cơn qua ô kiếng, tiếng sấm vang rền cộng với sắc trời ảm đạm của mùa
mưa, cậu bé gần 3 tuổi dường như cũng chẳng hiểu những gì đã và đang sảy ra
xung quanh.
Ấn tượng của nó vẫn còn đâu đó hình bóng người
Bà Nội tóc bạc trắng và một người mà nó có đôi lần gọi Ba ba với dáng vóc gầy
gò của một giáo viên,nó cũng chẳng biết vì sao gần đây vì sao mà chỉ còn một
người Mẹ buồn bã và đứa em suốt ngày chỉ biết cười khi ngậm bình sữa bên cạnh.
Bình Dương vốn là một thành phố năng động và
đầy nhiệt huyết mà, không lâu mới đây nó còn được tung tăng tới trường mỗi
sáng, những dòng người tấp nập, những tiếng cười của cô chú công nhân khi lên
xuống ca, rồi còn có những cái ôm ấm áp, những cái nựng thật ngọt ngào của Ba Mẹ
nữa. Sao vậy nhỉ? cánh cửa nhà cũng đóng chặt suốt bốn tháng rồi, thậm chí cả
cái cửa sổ cũng được đóng bằng hai lần cửa, bây giờ nó chỉ có thể cảm nhận mọi
thứ qua lớp kiếng của ô cửa sổ mà thôi. Đã lâu lắm rồi nó chưa hề biết đến một
luồng gió mát, thậm chí tiếng chim gọi bạn mỗi sớm mai cũng từ từ nhạt dần theo
thời gian.
Thinh thoảng Mẹ cũng mở cửa nhưng với đồ bảo hộ
kín người (khẩu trang, mặt nạ, găng tay, nón...) và người phía bên ngoài thì
còn bận đồ còn phát gớm hơn mẹ nó, một bịch đồ được chuyển tới, rồi thì cánh cửa
lại được khép lại, rồi thì xịt khuẩn, thật kỹ càng cái bịch đồ và cả cái bà mẹ
mới khó tính gần đây cũng đều xịt xịt.
Ah! mỗi lần như vậy thì nó mới có được một bữa
gọi là có ăn. Nhìn ngôi nhà rồi lại nhớ tới những đứa bạn trong xóm, nhà mình
cũng không đến mức khổ như vậy, sao mẹ nó phải tiết kiệm như vậy nhỉ, đôi dép
thì đã dứt từ lâu cũng không có gì đáng nói, nhưng quần áo của em đã chật lắm rồi,
nhiều lúc còn không thể khoác lên mình nữa. Nó cũng biết mình là anh hai thì phải
đáng mặt anh hai dù có khó khăn một chút cũng không sao, nhưng đứa em nó nào có
hiểu, nó mới 1 tuổi thôi mà, đói cũng khóc, khát cũng khóc, nếu nó không lầm
thì vui hay buồn em nó cũng khóc, chỉ là lúc nó không thích khóc thì không khóc
mà thôi, uh đúng rồi! em nó chỉ vui khi shipper đưa đồ ăn tới, do vậy Mẹ
nó thường nói nói em trai chỉ có ấn tượng
với chú shipper giao hàng trộm mà thôi.
Nghe nói Bà đã về Bắc, nhưng Ba nó thì chỉ
cách đây vài cây số sao chẳng tới thăm Mẹ và anh em mình nhỉ! bình thường mỗi
tuần đều qua đây 1-2 lần, mỗi lần đều mua đồ ăn hoặc đưa cả nhà đi chơi mà, lẽ
nào không thương ba mẹ con nữa sao, mình cũng biết nhớ Ba rồi, Mẹ cũng nói như
vậy mà....ngày nào cũng đưa lên sân thượng chỉ nơi xa xa nói: “Ba ở phía
đó”...!!!
Nó chỉ hiểu chút chút rằng dường như Ba nó
không được qua thăm 3 Mẹ con là có cái gì ngăn cản Ba nó chứ Ba nó không phải
như vậy, nó cũng mang máng hiểu ra có lẽ có một cái gì đó rất khủng khiếp đang
diễn ra nơi đây. Mới đây thôi mấy đứa bạn sát bên nhà không biết vì sao khóc rất
nhiều, hình như còn có cả những tiếng khóc của người lớn nữa, rồi thì những chiếc
xe hú hú đến rồi đi, rồi thì khung cảnh bỗng trở lên yên ắng lạ lùng, nghe
loáng thoáng với cách cảm nhận của nó thì hình như xóm nhà nó ở giờ vắng lặng lạ
kỳ vì có rất nhiếu người đã được xe hú hú kia
chở đi mãi mãi mà chẳng thấy chở về.
Con chưa phải là người lớn, nhưng ba con nói
con cũng không còn nhỏ nữa, con hứa sẽ không đòi uống sữa khi nhà cũng không còn
sữa giống em con, con hứa sẽ thay ba trong thời gian này chăm sóc Mẹ và em theo
cách của con. Nhưng mọi người hãy nói cho con biết điều gì đang sảy ra vậy?
Hãy cho con được ở
bên bố mẹ, hãy cho con thấy được nụ cười mà con đã bị lãng quên, hãy trả lại tuổi
thơ như ngày nào, trả cho con một bầu trời đầy nắng, trả cho con một Bình Dương
thân yêu đi nhé!!!
BÌNH DƯƠNG 4 THÁNG PHONG TỎA: 25-09-2021
NHẬT KÝ COVID PHẦN 3 (NỖI LÒNG NGƯỜI Ở LẠI)
Chúng ta đang khó
khăn, cả nhân loại đều đang khó khăn. Chúng ta đang đối mặt với vấn đề mà tưởng
như là không thể, hoặc chưa từng nghĩ tới, nhưng trong qua khứ không phải là
chúng ta đều đã vượt qua rất nhiều khó khăn tưởng như là không thể sao?
Mỗi ngày nhìn thấy
bao người gục ngã, bao người phải dừng lại theo một cách nào đó chúng ta có thể
không nhói đau khi chính bản thân ta cũng đang không dưới một lần cũng muốn
buông xuôi sao?
Cuộc sống thật khắc
nghiệt, có lẽ cũng như một quy luật sinh tồn vậy, tại sao ta không cố thêm một
chút nữa, hãy nói với bản thân “cố thêm một lần nữa nhé tôi ơi?”
Mình là một giáo
viên, cũng là một ông chủ, một người chồng, một người cha của hai đứa con còn
chưa biết nói, đã 5 tháng rồi không được làm việc, mỗi tháng gồng mình trả rất
nhiều chi phí: “mặt bằng, chi tiêu, tiền ngân hàng...” khoảng 50.000.000/ 1
tháng, khó khăn lắm đó, nói với ai đây, chờ phép lạ sao...? lẽ nào mười mấy năm
sự nghiệp, mấy chục năm lăn lộn giữa dòng đời để rồi bỏ đi tất cả sao!
Mình không cần biết
ngày mai sẽ ra sao nhưng mình không thể dừng lại, thật xin lỗi nhé “Covid” ơi
dù chỉ là một hơi thở mình sẽ không đầu hàng bạn đâu!
Thực lòng mà nói với
khả năng của bản thân mình thì không thể, nhưng mình vẫn còn những người bạn tốt,
những người anh em tốt, mình còn gia đình nội ngoại, người có thì cho mượn 1-2
trăm, một vài chục, thậm chí một vài triệu hoặc một vài trăm, có những người bạn
cũng khó khăn như mình hoặc còn khó hơn nhưng họ cũng giang rộng cánh tay với một
vài ký gạo, một con cá, một ít rau, một vài câu cổ vũ... chúng ta sẽ có những
người bạn tốt xung quanh, bởi vì chúng ta đã luôn cố hết sức để tốt với những bạn
người xung quanh.
Mỗi ngày nhìn thấy
những cơn mưa lớn gào thét, những đám mây đen vần vũ, có lẽ chúng ta cũng nên
nhìn về phía xa hơn nơi chân trời vẫn còn những hừng sáng, những ánh dương hy vọng,
không có cơn mưa nào là mãi mãi, hãy tồn tại và đi về phía trước để là người đầu
tiên đón lấy ánh bình minh.
Hôm qua nghe tin
Sài Gòn và Bình Dương đã trở lại, đây là hai nền kinh tế mạnh nhất của Việt
Nam, đã dựa vào sự cố gắng của mọi người, sự quan tâm của chính phủ , Sài Gòn
và Bình Dương đã đứng lên rồi mọi người ơi! các ca bệnh đã giảm rất nhiều, các
hoạt động đã dần hồi phục. Chúng ta đã đi tới đây rồi, đã gần chiến thắng rồi.
Đã có 70% người gục ngã, lẽ nào 30% chúng ta lại không thể
đi thẳng về phía trước hay sao? Chúng ta đang là những người mạnh mẽ nhất, những
người chiến thắng ơi đừng vì một cái gì đó mà dừng lại nhé, gia đình chúng ta,
đất nước chúng ta, thế giới này và chính cả tương lai của chính ta đang rất cần
những người như chúng ta.
Nếu bạn là người
thông minh bạn sẽ hiểu rằng khi có 70% người bỏ cuộc vậy thì 30% chúng ta sẽ là
tốt nhất, chúng ta sẽ có rất nhiều và rất nhiều cơ hội từ 70% kia bỏ lại, cuộc
sống này sẽ ghi nhận sự nỗ lưc của các bạn, sẽ có rất nhiều ưu đãi cho các bạn,
hãy ngẩng cao đầu mà đi về phía trước?
Bình Dương 10/10/2021
NHẬT KÝ COVID PHẦN 4 (CUỘC CHIẾN
CHỐNG TỬ THẦN)
Chào mọi người! Mình đã từng là một F0 chính
hiệu, mình năm nay 43 tuổi đang sống và làm việc tại Bình Dương Việt Nam.
Sáu tháng đã trôi qua kể từ ngày bùng phát đợt
dịch thứ 4 tại Việt Nam, mình thực sự dường như đã phòng chống dịch theo cách tốt
nhất trên thế giới. Bước chân ra đường là đeo khẩu trang và mặt nạ chống giọt bắn,
trên đầu thì nhất định đội nón vải, mặc thêm áo khoác có nón đội trùm lên đầu
phía sau, tay đeo găng tay cao su, chân đi tất mang giầy, quần áo chắc chắn phải
là quần áo dài...Nói chung sẽ không có khe hở trên người với không khí.
Khi ra đường luôn
tuân thủ một quy tắc không đứng gần bất kỳ ai (khoảng cách nhất định là 2m trở
lên) nếu phải cầm một món đồ của ai thì quyết không đụng chạm trực tiếp, phải xịt
khuẩn trước khi nhận, 2-4 tuần mới ra ngoài một lần (chỉ đi mua đồ ăn hoặc việc
cực kỳ quan trọng), một lần đi chợ là mua đồ ăn cho 1 tháng. Về tới nhà lập tức
cởi bỏ găng tay + khẩu trang giục vào thùng rác ngoài nhà (chỉ dùng 1 lần), đi
súc nước muối vào mũi và cổ họng còn lại mọi thứ trên người đều cởi bỏ khử
trùng hoặc đi giặt, người thì không giặt mà đi tắm, một ngày sẽ súc nước muối
5-10 lần.
Nhà mình có 3 tầng,
mình sống ở tầng 3, nhà thì có 2 cánh cửa, có một cửa kiếng. Với cách phòng chống
10K như vậy thì các bác sỹ cũng phải kêu mình là sư phụ, mình cũng đã từng nghĩ
em Virut có cánh cũng không thể tấn công mình.
Có điều thinh thoảng mình vẫn gặp vợ con, vợ
con mình ở một chỗ khác. Sau khi phong tỏa khoảng 4 tháng thì Bình Dương cũng
đã cho mọi người tự do đi lại nếu muốn, và mình thì đang sống chung với hai vợ
chồng đứa em vợ (chốn dịch nên tới ở với mình).
Đây cũng là lý do để
giải thích vì sao có rất nhiều người 5-6 tháng không ra ngoài, vậy mà vẫn được
phong tặng danh hiệu F0. Theo cách hiểu của mình thì chúng ta có thể chống giặc
ngoài, nhưng không thể chống giặc trong mà đúng không? Em Covid ngoài tấn công
bằng giọt bắn thì cũng có thể tấn công bằng tiếp xúc (đụng chạm tay với đồ vật),
mà theo mình cảm nhận thế giới này có 7
tỷ rưỡi dân thì gần như là chỉ có mình là người duy nhất đeo găng tay
khi đi ra đường. (một nguyên nhân lây bệnh, mà thế giới lại gần như ít ai nhắc
tới, tất cả các ca F0 hiên nay vẫn đeo khẩu trang khi ra đường, sao mọi người
không chịu hiểu nó lây như thế nào nhỉ?).
Dù bạn có cẩn thận cỡ nào, nhưng nếu nhà bạn
có một người sơ ý thôi thì ối dồi ôi!!!
Hôm nay mình viết
bài viết này là mình chỉ muốn chia sẻ mình đã phải khổ sở thế nào với cuộc chiến
chống tử thần của mình trong những ngày qua, mình cũng mong sao có chút hữu ích
với những bạn chưa bị và đang bị có chút kinh nghiệm với cuộc chiến này, mình
cũng mong sao bài viết này có được sự quan tâm của bộ Y tế, để các bác sỹ có
thêm một chút tư liệu cho việc chữa trị cho bệnh nhân.
Một ngày như mọi ngày mình chợt nhận ra dường
như mất hết cảm giác về khẩu vị, không muốn ăn, hoa mắt, rát cổ, ho có
đàm...nhìn chung lạ lắm ah nhe! Lúc này là 10h tối ngày 21/10/2021 chỉ chậm một
giây nữa là mình quyết định vào phòng ngủ với vợ và hai con trong phòng (chủ nhật
mình thường nghỉ sớm để chơi với hai con, nhà mình một tuần gia đình chỉ gặp một
lần, công việc của mình rất bận).
Vì là người cẩn thận
nên mình quyết định đi mua que test về thử. Oh hai vạch đỏ chói, mình thực sự bị
sốc nặng, nhưng cũng may mình là người quyết đoán do vậy lập tức quyết định phải
giải quyết vấn đề tức thời sẽ tốt hơn là than vãn.
Theo các dữ liệu
bên Y tế và một số kinh nghiệm của người xung phong làm F0 trước thì mình đã bị
nhiễm khoảng 3-7 ngày rồi và bây giờ mới chính thức phát tác, và bây giờ trở đi
những ai tiếp xúc với mình đều có thể từ 0F –F0 nhờ mình. Vợ và hai con cũng lập
tức được kêu xuống test thử, chỉ tội cho hai đứa bé một đứa 3 tuổi, một đứa 1
tuổi chẳng hiểu sao mẹ nó lại chọc cả cái cây vào lỗ mũi đau đến mức la trời.
Thật may là 3 mẹ con lại không sao, và ngay lúc đó lập tức thu dọn đồ trở về
nơi xuất phát, một cuộc chốn chạy như với kẻ thù.
Mình có một giáo
viên cực kỳ nhiệt tình (công việc của mình là dạy học) cô ấy cũng là một F0 mới
khỏi bệnh, sau khi biết tin mình đã gia nhập giáo phái F0 thì cùng bạn trai
(cũng là thành viên băng F0 đã ly khai) chạy xe khoảng 10 cây tới nhà mình cung
cấp cho mình gần như là đầy đủ nhất về các thông tin, phương pháp, dụng cụ
phòng chống (gừng, chanh, sả, mật ong, đường phèn...) thậm chí đưa cả đồ ăn (trứng
gà, sữa...) cộng với số thuốc mình vừa mua, và thế là cuộc chiến bắt đầu:
Đêm đầu tiên chưa
cam go lắm, nhưng mình dường như không thể ngủ bởi những cảm giác lạ mà không
hiểu vì sao lại lạ cứ ở trong người mình.
Ngày thứ hai cuộc
chiến bắt đầu trở lên căng thẳng hơn vì lúc này hai bên bắt đầu hiểu nhau hơn.
Cậu em Covid thì dùng những miếng đánh quen thuộc để phát động tấn công: sốt,
ho có đờm, mất vị giác...Mình thì lại đem tất cả các bài phòng thủ ra chống lại:
uống thuốc, xông lá cây, ăn uống thật nhiều, vận động liên tục...
Chiều và tối thứ 2
em Covid có phần lợi thế vì mình có vẻ hơi đuối, lục phủ ngũ tạng của mình dường
như nát như tương trước đòn liên hoàn của em nó (khó thở, mắt mờ, tim đập
nhanh, sốt rất cao...), nhiều khi tưởng như phải đầu hàng vô điều kiện vậy.
Ngày thứ 3 thật sự
là một ngày đen tối, dù đã được nhiều người cảnh báo trước khó khăn sẽ tăng
theo cấp độ nhân, có điều nó còn trên cả sức tưởng tượng của mình. Chắc đến đây
sẽ có nhiều bạn hỏi: “làm gì mà đến mức độ như vậy?”
Các bạn có câu hỏi
cũng đúng, đối với ai không có bệnh nền (tim, phổi...) thì chúc mừng bạn nhé, sẽ
không có gì với bạn đâu, có khi còn nhẹ hơn cảm sốt thông thường, hoặc chẳng có
cảm giác gì đâu! Mình là tín đồ của bệnh xoang (mãn tính đó). Đây cũng chính là
lý do vì sao thế giới đều phòng chống 5k, còn mình chống 10K lận. Những người
như mình nếu tham gia cuộc chiến thì chẳng khác gì tay không chiến với kẻ thù
có súng vậy.
Khó thở, nước mũi
chảy thành hàng luôn, cổ họng bị chặn đứng bời đờm xanh lè… Nhiều khi chỉ khoảng
một tiếng mà phải dùng cả cuộn khăn giấy để lau nước mũi.
Chiều và tối ngày
thứ 3 cuộc chiến gần như là đã tới đỉnh điểm giữa một bên là tổng lực tấn công,
và một bên là quyết tâm không gục ngã, mặc dù xem như đã ngã. Bạn thử nghĩ đi
(nói không ra tiếng, mắt mờ, nhìn không rõ xung quanh, chỉ muốn ngủ, nếu ngủ là
xong). Khổ nhất là lúc cam go nhất thì mình vẫn đang dạy học (dạy Online) khi
đó đang dạy một học sinh bao lớp (1 học sinh học với 1 giáo viên), khi đó cô học
sinh kia đang đọc bài khóa, mình thì nghe và sửa.
Chẳng biết bạn học
sinh kia có cảm nhận được gì không, nhưng mình thì tệ lắm rồi. Không thấy màn
hình máy tính nữa, bắt đầu tiến vào vô thức, mọi thứ đều mông lung với màn đen
tối. Lúc đó mình muốn hét lên 1 tiếng cho học sinh biết nhưng cũng không được nữa
rồi. Các mạch máu dường như đông lại, toàn thân tê cứng, khi đó mình chỉ có một
chút cảm nhận là: “ rồi! Xong rồi, cuộc chiến đã kết thúc, từ giờ mình sẽ không
còn mệt mỏi và đau đớn nữa đâu”
Khi này phía trước
và xung quanh đều là một màu đen tối, mọi thứ đều tĩnh lặng đến mức lạ kỳ. Bất
chợt hình ảnh gia đình với hai con thơ chợt vụt qua trong sâu khảm, và cũng chỉ
có điều đó là thứ duy nhất mà mình cảm nhận được giữa khoảng không đen tối kia.
Không! Mình không thể trôi vào trong đó được, mình còn vợ và cả con thơ nữa đó,
mình vẫn còn bao nhiêu là ước mơ chưa hoàn thành.
Lúc này cái khoảng không kia đã rất gần và thật
gần, mà mình thì cứ như bị hút vào hút vào vậy, ở giữa sự vẫy vùng của lý trý
mình bỗng chợt có một cảm xúc cử động được của 2 ngón tay phải, mình lập tức
dùng hai ngón tay đó xoa thật mạnh vào hai chân đã tê cứng, vì mình hiểu chỉ cần
đôi chân cử động được thì mình sẽ không bị hút vào màn đen phía trước.
Phép màu đã sảy ra
dưới sự hoạt động không ngừng của đôi tay, đôi chân rồi cả cơ thể mình được tái
tạo lại hơi nóng, và mình đã đứng lên được, sau khi uống thêm một ngụm nước, định
thần trở lại, mình không thể tưởng tượng nổi mình vừa đối mặt với cái gì nữa,
và thật may giờ học cũng kết thúc, chắc chắn cô học sinh cũng không ngờ thầy
giáo mình vừa đối mặt với chuyện như vậy.
Mình vẫn còn tồn tại?
Tự dưng mình có một niềm tin rất là mãnh liệt: “mình phải tiếp tục cuộc chiến,
không cần biết đêm nay, ngày mai mình sẽ ra sao, dù có thể sẽ thất bại hay gục
ngã, nhưng đó là câu chuyện khi mình đã thất bại, đã gục ngã, còn bây giờ mình
vẫn còn đứng vững, dù thế nào, hay sẽ ra sao mình không quan tâm, chỉ cần còn một
hơi thở, một tiềm thức mình sẽ vẫn chiến mà thôi”.
Thực ra mình cũng
đã từng nghĩ nên nghỉ dạy một thời gian
để tập trung tinh thần chiến đấu với nó, có điều đối với những bệnh cảm sốt kiểu
này thì mình lại có chút kinh nghiệm như sau: hạn chế nằm hoặc ngồi một chỗ, vận
động nhiều một chút, không hoạt động nặng quá là được, chỉ cần ra mồ hôi là OK!
do vậy mình quyết định vẫn dạy học bình thường, vì như vậy tâm lý mình sẽ không
bị nhàm chán.
Vợ thì tiếp tế đồ
ăn và cung cấp các loại lá cây để mình xông (mình kết hợp Đông y + Tây y để chiến
đấu) để trước cửa, mỗi ngày một lần. Mình thì vẫn dạy học một ngày 4-5 lớp, cộng
cả thời gian soạn giáo án và chấm bài thì mỗi ngày làm khoảng 10-12 tiếng,
ngoài thời gian làm việc ra mình tập trung hết vào việc chiến đấu với thằng em
Covid: uống thuốc, xông lá cây, dọn dẹp nhà cửa, đi lên đi xuống từ lầu 1 lên lầu
3, hoặc từ lầu 3 xuống lầu 1... Nhìn chung mình luôn làm mọi cách cho ra mồ
hôi.
Từ ngày thứ 2 trở
đi mình đã tắt camera trong máy tính (nói dối với học sinh là camera bị hư), vì
thực sự bộ dạng của mình đã tệ lắm rồi (người phờ phạc, nước mũi chảy thành
hàng, tóc bạc trắng, mất giọng…)
Từ ngày thứ 4 trở
đi thằng em Covid thay đổi cả chiến thuật, đánh luôn cả vào tâm lý của mình,
trước đến giờ thinh thoảng mới có 1-2 bạn nhập băng F0, còn bây giờ ngày nào
cũng có mấy bạn, thậm chí có những lớp khi hỏi ra thì có hơn một nữa đã gia nhập
rồi. Tinh thần của cả 5 lớp học Online của mình đều hoảng loạn, thậm chí có nhiều
học sinh đã bị kéo vào khoảng không hư vô kia mãi mãi, một sự giày vò cả thể
xác và tinh thần đối với mình rồi!
Thực ra khi em
Covid chơi đòn tâm lý với mình thì nó lại có tác dụng ngược với em ấy, tâm lý
chính là sở trường của mình, dù gì mình cũng làm nghề dạy học 16 năm rồi, còn
em Covid kia thì mới có hai tuổi thôi mà.
Vậy là mình không
ngừng lên mạng tư vấn cho các học sinh đang hoang mang của mình, mình luôn đóng
vai F0 mới khỏi để khích lệ cổ vũ cho từng bạn (mình thì đang trong thời điểm
nguy hiểm nhất). Nhìn chung mình hay tư vấn kiểu như sau:
– “Thầy đã bị
Covid, thầy là người lớn tuổi lại bị bệnh nền (xoang mãn tính) thầy có thể chiến
thắng, các bạn là những người trẻ tuổi thì chiến thắng chỉ là điều đơn giản.”
– Các bạn nên vận động nhiều, ăn uống đầy đủ…)
Chắc chắn nhân loại sẽ chẳng bao giờ có một nhà tư vấn
như mình đâu nhỉ, phải nói thật tốt, thật hay trong khi mình thì đang cực kỳ
không ổn, mình cũng chẳng biết là khi đó mình đang cổ vũ cho người hay cho
chính mình nữa đây, cũng có một số học sinh có chút hoài nghi khi nghe giọng
mình rất kỳ lạ, khi đó mình lại nói: “ thầy khỏi được một tuần rồi, chỉ là bây
giờ hơi ho và mất giọng mà thôi”, vì mình biết qua một số thông tin khi hậu
Covid vẫn có một số di chứng. Thực lòng mà nói mình cũng có không dưới một lần
nghĩ có thể mình sẽ không vượt qua được đâu bởi lúc này mình đã tệ lắm rồi, nếu
mình là kẻ chiến bại trong cuộc chiến này mình sẽ là một ông giáo xàm xí lố nhất
thế gian này vì chỉ nói mà không làm được, còn nếu như mình thắng mình sẽ viết
thành một câu chuyện hoặc quay thành video sau này sẽ cổ vũ cho mọi người chiến
đấu với Covid, nhưng, nhưng…!!! thật lòng thì mình nghĩ không có cơ hội đó đâu.
Ông trời không phụ lòng người, khi mình muốn giúp đỡ người
khác thì mình cũng nhận lại được rất nhiều sự giúp đỡ từ người khác. Trong số học
sinh mình đang dạy thì có tới gần một nửa đã hoặc đang bị, và vô tình mình cũng
nhận lại được rất nhiều những chia sẻ cực kỳ hữu ích:
Có một bạn nói: “con Covid này rất sợ ánh nắng, khi mình
khó thở hoặc cảm như không còn sức lực nữa thì cứ ra phơi nắng là khỏi”.
“tuyệt đối không được ăn đồ lạnh, con của em khỏi rồi, chỉ
ăn một miếng bánh trong tủ lạnh rồi lại bị lại.” một bạn khác nói vậy.
Từ những kinh nghiệm mấy ngày nay trực tiếp chiến đấu của
mình cộng với những ý kiến của học sinh, vô tình đã tạo cho lớp học một liên
minh tâm lý, bạn thử nghĩ xem, thầy giáo thì mới khỏi bệnh (!) liên kết với các
học sinh vừa chiến thắng để tư vấn cho các bạn đang nguy hiểm như vậy ai mà
không tin, không vững lòng chứ !
Bắt đầu từ chiều và tối ngày thứ 4 mình chợt nhận ra rằng,
tại sao mình cứ chờ nó tới tấn công rồi mới phòng thủ nhỉ, mình thử đổi vai diễn
xem sao? Mình chợt nhớ tới một triết lý cực hay trong bóng đá của một huấn luyện
viên nào đó: “cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công”. Thay vì chờ địch tới,
thì mình sẽ đi tìm và tiêu diệt nó vậy. Tới đây chắc sẽ có có bạn cảm thấy kỳ lạ:
làm sao mà một người hữu hình mà có thể tìm kiếm và tiêu diệt kẻ vô hình chứ?
Cái mình muốn nói ở đây là cuộc chiến tâm lý, chứ mình
đâu có thấy được nó mà đấm, đá chứ?
Phương pháp của mình cũng khá đơn giản. Phải lạc quan
lên, phải nghĩ mình sẽ thắng thì mới có thể thắng, phải gấp đôi lượng vận động,
không làm nặng là được, thường xuyên ra ngoài chỗ ánh nắng. Nói ra thì buồn cười
ai mà nhìn thấy mình vừa dạy học vừa làm gì chắc mình sẽ nổi tiếng lắm đó.
Camera tắt rồi nên không sợ học sinh thấy gì nhưng mình vừa dạy học vừa múa máy
tay chân hoặc cứ đi tới đi lui như một kẻ không bình thường vậy, ăn uống cũng
nhiều hơn, ăn rồi ói ra, lại ăn tiếp, nước uống thì tăng lên từ 5-10 lít/ 1
ngày bây giờ là 15-20/ 1 ngày. Chỉ có thuốc uống là không thể tăng, vì mình biết
uống thuốc nhiều cũng không tốt.
Cậu em Covid chắc không ngờ từ một kẻ đi săn bây giờ lại
biến thành con mồi bị săn, cậu em quen cách kiếm đối thủ tấn công chứ nào có ngờ
bị tấn công mà phòng thủ. Và mình thì cũng hiểu rằng nó sinh ra vào khoảng
tháng 11, 12 bên Vũ Hán Trung Quốc, thì đương nhiên rất sợ nóng, sợ vận động,
còn mình thị lại thích vận động. Mình cũng hiểu thêm rằng nó cũng cần nghỉ
ngơi, mình mệt nó cũng mệt, có thể nó còn mệt hơn mình bởi nó sợ vận động, nếu
mình nghỉ nhiều tức là cũng tạo cơ hội cho nó hồi phục, vậy thì cứ khoảng
1-2 tiếng là mình lại vận động để nó dường
như bị tấn công vậy đó.
Từ ngày thứ 5 trở đi dù cuộc chiến vẫn chưa đến hồi kết
thúc, nhưng lúc này mình đã chủ động rồi, không còn là kẻ bị động nữa. Mình
càng ngày càng cảm thấy tôn trọng đối thủ này, chỉ trong vòng chưa đầy 2 năm nó
đã tung hoành khắp thế giới, làm cho 7 tỷ rưỡi dân chao đảo vì nó, có điều mình
cũng cảm nhận ra rằng cuộc chiến càng kéo dài thì mình càng bất lợi, bởi mình
không phải là cỗ máy, và dù cho tấn công hay phòng thủ thì ai cũng mệt hết rồi.
Ngày thứ 6 cuộc chiến vẫn tiếp tục. Vợ và người nhà mình
vẫn liên tục hỏi thăm và động viên mình. Thú thực khi chúng ta gặp bất ký khó
khăn gì thì người nhà chúng ta sẽ luôn là một hậu phương vững chắc nhất, chỉ là
người nhà mình luôn cảm thấy bất an, bởi người bị Covid thông thường chỉ trong
3-5 ngày dường như sẽ có kết quả, hoặc ta hoặc địch thắng. Có một vấn đề mà mãi
tới sau này mình mới dám nói, người nhà mình dường như đều quên mất hoặc không
biết mình bị xoang mãn tĩnh, như mình đã nói ở phía trước mình khó mà có cơ hội
chiến thắng.
Bây giờ ngoài cổ họng có đờm thì trong 2 mũi cũng đầy đờm
xanh, mình rất là rất là mệt mỏi rồi, không còn chảy nước mũi nữa bởi còn nước
đâu mà chảy, phải há miệng để thở rồi, cổ họng khô và rát và gần như bị bóp nghẹt
rồi, nếu cứ qua một lúc mà không vận động thì sự đau khổ và mệt mỏi lại tăng
lên. Mình còn trụ được đến giờ là bởi mình dựa vào ý chí mà thôi, mình đã cạn
kiệt tất cả mọi thứ rồi, giống như một kẻ ngu mà lỳ vậy đó.
Mình lại tiếp tục đổi phương pháp, chơi đòn tâm lý vậy,
đây không phải là thế mạnh của mình sao? Em Covid này có gốc ở Vũ Hán Trung Quốc.
Đây có thể chính là lý do vì sao người Trung Quốc có thể khống chế một cách
nhanh nhất , chắc là có thể thương lượng bằng tiếng Trung. Mình không phải là
giáo viên tiếng Trung sao? vậy là mình thử dùng tiếng Trung để thương lượng (Tâm
linh): “em hãy trở về nơi em xuất phát đi nhé? Nếu không anh sẽ tiêu diệt sạch sẽ, đã 1 tuần rồi em cũng
biết anh là người như thế nào rồi, chọn anh là em đã chọn sai đối tượng rồi,
anh sẽ tổng lực tấn công và em thì chẳng có cơ hội nào đâu!”
Từ trưa ngày thứ 6
mình cũng quyết tâm tiếp tục đổi phương pháp, mình vốn là người thích sáng tạo
mà!
Mình kêu vợ mua mấy
bó lá xông ngoài chợ về, trước giờ mình chỉ xông bằng gừng+chanh+tỏi+xả, nhưng
bây giờ sẽ tăng thêm nhiều loại lá cây. Trước giờ mình mỗi ngày xông 2 lần lớn
(chui đầu vào mền xông), 2 lần nhỏ đổ nước xông vào chén, hoặc ly sau dó cho miệng
và mũi vào chụm tay lại hít, bây giờ xông bốn lần lớn luôn, cởi hết quần áo ra
chui vào mền xông toàn thân, 15-30 phút chui ra chờ mồ hôi khô rồi thì lấy nước
pha cho ấm sau đó tắm và gội đầu luôn. Thuốc tây thì đã uống hết 5 ngày bây giờ
đổi tiệm thuốc khác uống thêm 2 ngày nữa, mọi thứ đều thay đổi, lượng vận động
cũng nhiều hơn. Vợ mình cũng tích cực mua đồ bồi bổ cho mình (bánh, trái cây,
nước yến…)
Ngày thứ 7 (chủ nhật),
các triệu chứng thuyên giảm rất nhiều, không sốt và ho như trước nữa, hôm nay
mình quyết tâm đánh đòn tổng lực, luôn cố giữ thân nhiệt thật nóng. Nói ra thì
hơi kỳ thực ra mình còn thương lượng trực tiếp với em Covid (tâm linh), “nếu
hôm nay em không ra thì không còn kịp đâu, sẽ bị tiêu diệt đó”.
Mình còn biết rằng
với một số đối thủ như này có khi cứng quá cũng không tác dụng mình bèn thương
lượng theo cách hai bên cùng có lợi, nhiều khi chúng ta cứ trông chờ ai đó giúp
đỡ mà không cho người ta có thấy lợi, liệu có thành công sao? Mình cũng biết
kinh doanh mà!
“ ra liền đi em, nếu
em đồng ý thì sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn, nếu anh có cơ hội hoặc thời
gian sẽ qua Vũ Hán thăm em, chúng ta đâu nhất thiết phải là kẻ thù, có thể làm
bạn mà?”
Đúng là thương lượng
có khác.
Đến tầm 12 h 30 sau
khi xuống lớp (chủ nhật mình cũng có lớp học 4 tiếng buổi sáng) mình xông, uống
nước dừa và ăn cơm, sau đó mình test thử:
Ơn giời chỉ 1 vạch
đỏ (âm tính), tuần trước vào ngày này mình đã test 2 vạch đậm (dương tính),
mình đã thoát nạn, mình thiếu điều muốn nhảy lên và hét thật to, dù đó chỉ là ý
tưởng thôi, mình gần như không đứng vững rồi lấy đâu ra mà nhảy hay hét nữa!
Cuộc chiến đã kết
thúc, không thể ngờ mình đã thắng, nhưng dư âm và những hồi ức vẫn làm mình
không thể không lo lắng, dù gì thì mình cũng là người có nghị lực, có sức khỏe,
thích vận động. Nếu đổi lại là một em bé hay người lớn tuổi, hoặc một người không
thể vận động thì sẽ sao đây?
Cách đây 2 ngày
mình có xem dược một tin trên Sài Gòn có một ông bố có đứa con chỉ có mấy tuổi
bị Covid (có bệnh nền), ông bố không sợ nguy hiểm chạy ra ngoài đường kiếm bình
oxy cho con giúp em bé cầm cự được mấy tháng, nhưng rồi mới đây thôi ông bố phải
ngậm ngùi nói với con: “con ơi! Từ giờ con sẽ không còn phải đau đớn nữa!!!”
Muộn rồi! muộn quá
rồi, bao nhiêu là bệnh nhân, bao nhiêu tình nguyện viên, bao nhiêu là bác sỹ đã
ngã xuống!!! trời ơi! Nếu mình không lầm thì con số đó ở Việt Nam là mấy chục
ngàn rồi, còn trên thế giới chắc theo số thực cũng phải gần 10 triệu rồi. Ông
trời ơi! Nhân loại ơi! con số đó còn nhiều
hơn dân số của Sài Gòn đó, nhiều nước dân số còn không bằng số lượng đó. Một
năm, hai năm, mười năm nhân loại sẽ ra sao đây? Mình đã chích hai mũi vaccine,
nghe nói thế giới nhiều người chích 3 mũi vẫn bị. Mọi người ơi đừng coi thường
con Covid này, vaccine chỉ là giảm thiểu phần nào thôi, chứ không phải là tất cả?
Mình viết lại câu
chuyện này để làm gì, vì mình đã hứa với lòng mình nếu mình chiến thắng mình sẽ
viết lại câu chuyện của mình 100% sự thực, quay cả video. Mình không buôn bán
gì, cũng chẳng quảng cáo gì cả. Khi mình ngồi viết lại hồi ký “ cuộc chiến với
tử thần này” và cả khi mình quay cái video kể về cuộc chiến này mọi người đều
thấy mình còn yếu lắm, như người khác sẽ nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng mình thì
không. Mình luôn biết rằng ngoài kia còn biết bao nhiêu người đang phải chiến đấu
với nó từng giờ, từng phút và từng giây. Nếu bài viết này và video của mình sớm
được đưa ra công chúng sẽ có bao nhiêu người được cứu chỉ cần họ có cách làm
như mình.
Trong 7 ngày qua
mình đã có 2 lần đặt một chân vào quỷ môn quan rồi, một lần là mình đã kể khi
đang dạy học, còn một lần nữa cũng tưởng như là đã kết thúc.
Khi đó tự dưng mình
cảm thấy không thở được nữa, người thì cứng lại không còn chút sức lực (trong
nhà mình luôn có máy đo oxy trong máu và máy đo thân nhiệt) khi đó thận nhiệt
là gần 39, oxy trong máu tụt liên tục 95-94-93-92 và vẫn còn đang tụt, mình biết
là nguy hiểm lắm rồi cũng chẳng có sức mà đi ra bệnh viện nữa, dù bệnh viện chỉ
cách nhà khoảng 300m, nếu tiếp tục tụt 1,2 nấc nữa thôi mình phải kiếm cách nhập
viện (94 là phải gọi bác sỹ gấp, 90 là phải nhập viện). Mình lập tức nhớ câu
nói của một học sinh: mặt trời, ánh nắng. Vậy là mình cố lết ra ngoài ban công,
chỉ cách đó 2m.
Sau vài động tác
múa máy tay chân phổ thông, hít vài hơi thật sau dưới ánh sáng mặt trời ấm áp,
cộng với một hai giọt mồ hôi tô điểm lên khuôn mặt nhợt nhạt. Khoảng 1-2 phút
sau mọi triệu chứng dường như đều biến mất, cảm giác mạnh khỏe như một vận động
viên thể thao vậy, mọi thứ đều bình thường như chưa từng có gì sảy ra! Oh thân
nhiệt chỉ còn 37, lượng oxy trong máu lại trở lại trạng thái 97 bình thường.
Mình chợt ngộ ra một
vấn đề giống như có thể đoạt giải nobel của y học trong tương lai vậy, bởi đây
đã là lần thứ 2 mình tưởng như đã vào cửa tử mà vẫn có thể may mắn đi ra vậy
(thực ra mình vẫn còn một lần thứ 3 nữa cơ) mình đã từng nghe một bác sỹ kia
nói: “ đặt máy thở rồi thông thường khó có cơ hội, cứ 10 người vào thì may may
mắn chỉ có 1 bước ra, và người bước ra đó sau này cũng khó mà ổn”
– Tại sao
các bệnh nhân khi thở oxy, thở nội khí quản đều khó có cơ hội khỏi bệnh?
– Tại sao mình bị nặng như vậy, không chừng
còn nặng hơn cả những người đang nằm viện (gần như không thể đi lại được, không
thở được…) mà lại thoát đến 3 lần vào cửa tử?
– Con Virut này thích yên tĩnh, nếu đặt bệnh
nhân trên giường mà không được cử động, hoặc không trợ giúp cử động vậy là cúng
tế cho nó đó.
– Uống nước càng nhiều
càng tốt, ăn thật nhiều những đồ có chất để có sức chiến đấu và có sức đề
kháng.
– Phải tiếp xúc được với
ánh mặt trời cho cơ thể nóng lên tránh bị đóng đông (có thể dùng lửa, nếu không
có mặt trời), đừng bao giờ bỏ cuộc khi còn có thể cử động
– Nghe theo sự chỉ dẫn của
bác sỹ hoặc khuyến cáo của y tế để uống thuốc hoặc luyện tập chế độ hoạt động,
ăn uống phù hợp nhất. Khi chúng ta chiến đấu với bệnh tật thì bác sỹ sẽ là một
niềm tin lớn nhất.
– Mua máy đo thân nhiệt
và máy đo oxy trong máu để theo dõi chính xác thể trạng của bản thân.
– Phải lập tức xét nghiệm
khi nghi ngờ, phát hiện sớm thì cơ hội chiến thắng càng cao vì chúng ta có nhiều
thời gian để chuẩn bị cho cuộc chiến.
– Mua gừng, chanh, tỏi,
lá xả (dùng để xông, ngày 2-4 lần tùy
theo sự yêu cầu của bản thân), mật ong, đường phèn + viên thuốc xông, thuốc giảm
sốt, thuốc điều trị Covid (ở các tiệm
thuốc lớn đều có).
Ai đang bị F0 xin hãy thương bản thân và hãy thương những người xung quang, đừng ra ngoài nhé, đứng tiếp xúc với ai nhé, khi bị F0 rồi ngoài giọt bắn ra, mồ hôi, nước mũi cũng rất nhiều, nếu người bệnh quệt tay lên mũi sau đó đụng tay vào đồ vật nào, nếu có ai đó đụng vào thì ối dồi ôi! theo mình biết thế giới 7 tỷ rưỡi dân thì gần như là chỉ có mình là người duy nhất đeo găng tay khi ra đường, hiện nay cả thế giới đều đeo khẩu trang khi ra đường, nhưng số lượng nhiễm không ngừng tăng theo cấp độ nhân, mọi người có biết lây thế nào chưa mọi người ơi? Mọi người ơi?
NHẬT KÝ COVID PHẦN 5 (HẬU
COVID)
Sau một tuần đã kết thúc
cuộc chiến, hôm nay mình lại tiếp tục với dòng nhật ký này bởi mình vừa phát hiện
ra một cái vấn đề cực kỳ cam go, cũng chẳng kém gì như khi còn đang trong cuộc
chiến, thậm chí có thể còn nguy hiểm hơn.
“Nếu khi gặp tình huống như vậy các bạn sẽ xử lý ra sao nếu không có mặt trời?”
Không ngờ một câu hỏi
đơn giản như vậy mà một lớp học với 10 học sinh lại không có câu trả lời, thật
lâu sau mới có một bạn trả lời như những gì mình đã nghĩ (bạn này rất thông
minh)
“Có thể dùng lửa, nếu
không có mặt trời”
Vậy là chúng ta đã hiểu
hơn vì sao ở xứ lạnh thì số người ngã xuống vì Covid thương nhiều hơn rồi đó!
Thần lửa hay thần mặt trời cũng là bà con gần thôi mà, nếu chỗ cuộc chiến của bạn không mặt trời thì có thể
chuẩn bị một ít giấy và 1-2 cái hộp quẹt là Ok rồi.
Không lẽ thằng em Covid
không giữ lời, đã nói là đình chiến rồi mà! Mình lập tức gọi cuộc điện thoại
(tâm linh)
“ em à! Sao nói là thôi
rồi mà?”
“không phải em đâu, em về
tới Vũ Hán mấy ngày rồi” thằng em không suy nghĩ trả lời!
Woh! vậy là sao nhỉ?
Mình lập tức nối máy với bà chị họ (google). Thời 4.0 mà sao mà không tận dụng
chứ?
Sau khi đọc được các tư
vấn của bác sỹ và chuyên gia mình không ngờ mình đã sai khá nghiêm trọng:
Việc xông lập tức được
ngừng lại, mình chỉ còn xông tỏi và gừng vào mũi vì mình vẫn còn đờm trong cổ họng,
và mình cũng hiểu thêm rằng không nên lạm dụng bất cứ cái gì vào trị bệnh.
Từ ngày 11 mình đã bỏ hẳn
các cách trị liệu như cũ và cũng cảm thấy hồi phục rõ rệt không mệt mỏi và trầm
cảm như trước nữa. Vợ mình cũng nói cô ta cũng có mấy lần như vậy khi xông nhiều.
Do vì có một số học sinh tư vấn cho mình (thoát ly F0) khi khỏi rồi vẫn hay có
di chứng về sau, do đó phải có bác sỹ tư vấn, mình lại quyết định xin trợ giúp
của google:
2) Thở ra mạnh: hít thật
sâu vào bằng mũi, sau đó hơi nín thở trong vài giây, tiếp theo thở ra bằng miệng
nhanh và gấp.
3) Thở chúm môi: hít thật
sâu vào bằng mũi, sau đó hơi nín thở trong vài giây, tiếp theo chúm môi thở mạnh
ra.
4) Thở cơ hoành (thở cao cấp) một tay đạt
trên ngực, một tay đặt trên bụng hít thật sâu vào bằng mũi, sau đó hơi nín thở
trong vài giây, tay trên ngực cảm nhận không cho lồng ngực cử động, tay ở trên
bụng cảm nhận bụng mình phồng lên khi hít vào, thở ra bằng miệng từ từ, phải cảm
nhận được bụng xẹp xuống.
Trước kia mình có đọc một bài viết về cảm sốt:
nếu bạn uống thuốc, chích… thì 7 ngày
sau sẽ khỏe, nếu không làm gì cả thì 1 tuần sau sẽ khỏe. Oh hiểu chưa
các bạn? bệnh sốt không phải là bệnh lớn, chỉ là chúng ta lo sợ mà thôi, nhưng
nếu làm cách nào cho cơ thể ra mồ hôi thì khỏi ngay lập tức. Mình thường dùng
cách thứ 3, từ nhỏ đến giờ mỗi khi bị cảm sốt mình mua một bó lá xông (10.000)
bỏ một ít muối vào đun sôi sau đó cởi quần áo ra chui vào xông, sau đó chờ hết
mồ hôi pha với nước và tắm + gội đầu, kết hợp thêm 1 liều thuốc sốt, sau đó ăn
một tô mì, phở, bún (có nước, nóng) đảm bảo 100% sẽ khỏe như voi chỉ sau 30
phút.
Xin chào chúc tất cả chúng ta cùng chiến thắng.
BÌNH
DƯƠNG 18/12/2021
0 nhận xét:
Đăng nhận xét